Có lẽ, trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có một mối tình thanh xuân mà mãi mãi không thể nào quên. Với tôi, đó là "cô gái năm ấy" - người con gái đẹp nhất, dịu dàng nhất, nhưng cũng là người mang đến cho tôi nhiều tổn thương nhất. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã bị thu hút bởi vẻ đẹp trong sáng, rạng rỡ như hoa mai. Nụ cười của cô ấy như ánh bình minh, xua tan đi mọi muộn phiền trong lòng tôi. Từng nụ cười, từng cái nhìn, tất cả đều để cho trái tim tôi xao xuyến. Đối với tôi, cô ấy giống như bạch nguyệt quang, tôi dành hết tất cả cho cô ch ỉ cần đổi lại một nụ cười thì đã đủ để tôi vui vẻ cả tuần.
Tôi biết ngay rằng mình đã phải lòng cô ấy. Và cuối cùng, tôi đã không thể ngăn cản cảm xúc của mình và tỏ tình với cô ấy, tuy từ chối nhưng cô ấy cũng không từ chốt dứt khoát mà vẫn tỏ ra như cũ, thái độ đó giống như đã ban tôi hi vọng. Dò cho nhiều lần tỏ tình của tôi đều bị cô ấy khéo léo từ chối với lý do cần thời gian cho học tập. Nhưng lần nào cũng vậy, cô luôn để lại một chút hy vọng, một chút mong chờ trong tôi. Cô hiểu rõ tình cảm của tôi và luôn biết cách lợi dụng nó để đáp ứng những yêu cầu của mình, từ những việc nhỏ nhặt đến những thứ lớn hơn. Tuy bạn bè có khuyên nhủ nhưng lúc đó tôi chỉ cho rằng bọn họ không hiểu tình yêu, tôi cũng tin rằng tình cảm chân thành một ngày nào đó sẽ để cho cô ấy cảm động.
Bọn tôi vẫn luôn cùng nhau đi học, đi chơi với nhau. Tôi cứ ôm hy vọng rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của tôi. Thế nhưng, thời gian cứ trôi đi, từ cấp 2, cấp 3, đại học, rồi ra trường đi làm, cô ấy vẫn luôn tìm ra lý do để từ chối tôi. Tôi đã nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ chiến thắng tất cả, cho đến một ngày, khi tôi tình cờ thấy cô ấy tay trong tay với một thằng khác trước một chiếc xe hơi. Trái tim tôi như tan vỡ. Cảm giác bị phản bội lúc đó như khoét ra một vết thương sâu hoắm trong tim để cho tôi ngột ngạt đến khó thở. Tôi không dám ở lại tiếp tục nhìn mà quay người rời đi. Trong lúc tuyệt vọng đó, tôi nghĩ đến rất nhiều thứ, tôi nghĩ đến thời đi học của hai đứa, tôi nhớ đến những câu đùa bâng quơ của cô để tôi lỡ nhịp, tôi cố thuyết phục mình chuyện vừa rồi không phải thật, lúc đó cũng là lần đầu tôi hút thuốc, tôi vẫn nhớ như in bộ mặt ghét bỏ khi thấy người khác hút thuốc của cô, từng lời nói từng cử chỉ đó, nhưng tôi không cách nào bỏ điều thuốc xuống được nữa, cứ thế suốt đêm nằm trên giường, tôi không nhớ lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ chỉ nằm trên giường và nhìn trần nhà, chuông điện thoại reo liên hồi, nhưng tôi cũng chẳng muốn để ý, tôi chợt cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, không cần phải cố gắng gì nữa, không cần phải để ý đến cảm xúc của ai nữa, cứ thế tôi như một cái xác vô hồn, nằm trên giường mặc kệ thời gian trôi qua. Nhưng sau cơn buồn thì là cơn tức giận đến tột cùng, tôi bắt đầu đập phá đồ trong nhà, tôi biết rõ ràng rằng hành động của mình là vô nghĩa nhưng tôi không cách nào kiềm chế lại được, nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt rạng rỡ, sự dịu dàng đều đang lần lượt xuất hiện trong đầu, nhưng giờ tôi mới nhận ra, chính xác hơn là từ trước đến nay tôi đã luôn tự lừa dối bản thân mình rằng đằng sau lớp mặt nạ bạch nguyệt quang ấy chính là một tâm hồn bẩn thỉu, dơ dáy.
Về sau, tôi tập trung hết mình vào công việc. Tôi điên cuồng liều mạng làm việc, tôi luôn tự nói với bản thân mình, tôi muốn để cho cô ấy hối hận vì đã xem thường, nhưng đâu đó tôi vẫn biết rõ là tôi điên cuồng làm việc như vậy là để bản thân không rảnh rỗi mà nghĩ đến cô, qua nhiều năm sau, tôi vẫn như cũ, không cách nào gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí, lúc đó tôi cũng nhận ra, không biết từ khi nào, tình yêu thuần khiết mà tôi dành cho cô ấy đã trở nên xấu xí như ngày hôm nay, nói đúng hơn là nó từ tình yêu biến thành một loại ám ảnh, ám ảnh rằng tôi phải có được cô ấy bằng mọi giá.
Nhiều năm sau, tôi xem như đã đứng vững trong sự nghiệp của mình, trở thành tồn tại mà bản thân hồi trẻ chỉ tưởng tượng trong những giấc mơ, lúc đó tôi quyết định gặp lại cô ấy, người là cả thế giới của tôi lúc đó. Khi gặp lại, tôi nhận ra cô ấy đã già đi rất nhiều. Dáng dấp thanh mảnh, kiều diễm ngày nào giờ chỉ còn là ký ức xa xăm trong ánh mắt đượm buồn của người phụ nữ tuổi trung niên. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy chợt rưng rưng nước mắt. Sau một hồi im lặng, cô ấy mới nghẹn ngào nói: "Mùi hôi nách của anh làm tôi chảy nước mắt. Anh nên mua chai xịt khử mùi của bodyClean."
Nghe những lời nói muộn màng ấy, tôi chỉ cảm thấy xót xa cho chính mình. Câu nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy tức giận và bị khinh bỉ. Hóa ra, sau bao nhiêu năm tháng, con người cô ấy vẫn chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, mà hoàn toàn không hề trân trọng những giá trị bên trong. Cô ấy đã đánh nát mộng tưởng cuối cùng trong lòng tôi, thứ mà tôi tưởng rằng đã bể nát từ lâu. Lặng lẽ bỏ đi, tôi thầm nhủ với lòng rằng: "Đã đến lúc buông bỏ hoàn toàn quá khứ và hướng đến tương lai."
Kể từ ngày đó, tôi sử dụng xịt khử mùi bodyClean mỗi ngày. Không chỉ giúp tôi tự tin hơn trong giao tiếp, bodyClean còn giúp tôi loại bỏ hoàn toàn mùi hôi nách.